Hôm nay gọi điện thoại cho bạn, hỏi thăm xem nó đi tới đâu rồi... Nó cười nói còn 7km nữa là ra khỏi Nghệ An...
- Kể nghe coi đi sao rồi?
- Từ khúc nào?
- Từ Cù Lao Chàm vô đất liền á!
- Mất điện thoại...
- Hả...aa... hèn chi, may mà mất số mới, số cũ vẫn gọi được!
- Hư máy ảnh, làm rớt, bể ống kính.
[phù, ta mà cho mi mượn Sony Cybershot của ta thì... mà biết đâu đồ xịn rớt sẽ hông bể ta?!?! :p]
- Đà Nẵng 1 ngày. Đèo Hải Vân, nằm trên đèo xe tải chạy qua hoài, khó ngủ. Huế 4 ngày, xong đạp liên tục mấy hôm. Đồng Hới, bị bể lốp xe phải đi tìm chỗ sửa. Hà Tĩnh, tối quá mà có vẻ nguy hiểm nên thuê nhà trọ. Giờ đang ở đây. Chắc phấn đấu dạp thẳng ra Ninh Bình, đi Tam Cốc - Bích Động rồi ra Hà Nội luôn.
- Mỗi ngày đi khoảng bao nhiêu?
- 80km
- Cũng bằng năm ngoái.
- Đồ nặng hơn.
- Đi một mình nhiều bất trắc hơn.
...
Nhắm mắt, cố tưởng tượng bạn lúc này thế nào. Lạ, bỗng thấy mình đang rong ruổi trên những nẻo đường xa lạ, ngang qua những khuôn mặt mặn mòi nắng gió, ngang qua những vạt cúc dại bền bỉ trổ bông, ngang qua những cánh đồng xanh mượt, ngang qua những dòng sông lơ đãng trôi trôi. Xao xuyến nhớ! Một điều gì đó đã mãi nằm lại trên đường.
Xem đầy đủ bài viết tại http://nhombuiduong.blogspot.com/2010/03/khong-e-nghia-la-khong-biet-e-cai-gi-vo.html
0 nhận xét:
Đăng nhận xét