Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011


Hồi đó Hai Ẩu có một cậu nhân viên quê ở miền Tây. Tết đến là cậu về quê ăn Tết. Hai Ẩu hỏi thăm:

  • Nhà ăn Tết lớn hông em?
  • Dạ, cũng được sếp ơi, bi giờ đỡ rồi chớ hồi xưa hả, vừa chán vừa buồn. Bởi vì hổng có tiền đó sếp.
  • Hổng có tiền thì chơi theo kiểu nhà nghèo, cũng đâu có sao?
  • Mà cũng hổng có gì chơi hết sếp ơi, nhà quê mà. Hồi em còn nhỏ đâu có game online như bi giờ, buồn buồn em chỉ có biết... chơi điếm thôi à!
Hai Ẩu hết hồn, vừa hỏi vừa liếc qua mấy cô nhân viên nữ đang ngồi gần đó:
  • Hả, chú em nói là... chơi điếm hả? Hồi nhỏ là hồi mấy tuổi?
  • Lâu rồi sếp ơi, hồi em còn 6 - 7 tuổi gì đó. Đâu biết làm gì, chỉ biết chơi điếm thôi.
Hai Ẩu rụng rời, há hốc miệng thán phục:
  • Má ơi, mới 6 - 7 tuổi mà đã biết... biết chơi điếm rồi sao?
  • Chớ sao? Dzậy chớ hồi nhỏ sếp hổng có chơi điếm à?
  • Ơ, ơ, biết gì mà chơi... mà làm sao chơi được?
  • Sếp giả nai hoài? Thì 6 - 7 tuổi mới đi học, hoc vần, học toán... Buồn buồn mấy đứa ra sau vườn thi điếm cây, 1 -  2 - 3 - 4..., đứa nào điếm nhanh hơn thì thắng... Sau đó thì điếm sao trên trời, 1 ông sao sáng, 2 ông sáng sao...
Hai Ẩu vỗ đầu cái binh:
  • Vậy ra nãy giờ chú mày nói là chơi đếm hả? Đếm mà đọc thành điếm, làm anh cứ tưởng...
 
 

    Link to full article

    0 nhận xét:

    Đăng nhận xét

    Bài đăng phổ biến